Ngoài ngàn mét, hồng y nữ tử đứng trên đầu thương long do hoàng sa ngưng tụ, nàng nhìn chằm chằm Liễu Hạ Huệ ở phía xa, trong mắt lộ ra một tia ngưng trọng.
Tu vi của người kia, nàng không nhìn thấu! Đối phương mang lại cho nàng cảm giác uy hiếp vô cùng nồng đậm, dường như còn đáng sợ hơn cả Bát Hoang Vương hung tàn kia.
Liễu Hạ Huệ liếc nhìn hồng y nữ tử, ngôn ngữ tự nhiên nói: "Rời đi đi! Tiểu tử này với ta xem như có chút duyên phận."
Hồng y nữ tử lạnh lùng nói: "Nếu ta không đi thì sao?”




